Tác giả: Cố Tranh Nguồn: WikiDich Tình trạng: Đang tiến hành Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, He, ngọt sủng, cung đấu, nhẹ nhàng, sảng văn Số chương: 123 Editor chương 1 - …
Cẩm Lý tiểu hoàng hậu. Bạn chấm truyện được mấy điểm! Nàng sinh ra không rành thế sự, dù đã lớn nhưng tâm trí vẫn còn ngây thơ, Dương gia cũng vì thế mà bị cười nhạo. Nàng dần lớn lên nhưng vẫn non nớt như vậy, trở thành gái lỡ thì gả không ra, khiến làng trên
truyện Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu của Tác giả (Cố Tranh), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, He, ngọt sủng, cung đấu, nhẹ nhàng, sảng văn Số chương: 123Editor: Bổn cô NươngNàng sinh ra không rành thế sự, dù đã lớn nhưng tâm trí vẫn còn ngây thơ, Dương gia cũng vì thế
Read Chương 31: Thỉnh đại phu from the story Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu by Chutyty (Keisha Chu) with 30 reads. sung, cổđại. Mạnh Hoằng khom người, đưa bái thiếp.
Truyện Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang ) thuộc thể loại: Truyện Đam Mỹ, Điền Văn full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Tả Tả Tiểu Tả.
0D1g. Nội Dung Truyện Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu Thể loại Ngôn tình, cổ đại, He, ngọt sủng, cung đấu, nhẹ nhàng, sảng văn Số chương 123Editor Bổn cô NươngNàng sinh ra không rành thế sự, dù đã lớn nhưng tâm trí vẫn còn ngây thơ, Dương gia cũng vì thế mà bị cười nhạo. Nàng dần lớn lên nhưng vẫn non nớt như vậy, trở thành gái lỡ thì gả không ra, khiến làng trên xóm dưới đều trào phúng châm đến một ngày nọ, có quý nhân từ kinh thành tới, nói muốn đem nàng cho nhà giàu có làm thiếp xung nay, hoàng tử duy nhất của tiên đế đã đăng cơ, nhưng lại chuẩn ra căn bệnh lạ, Khâm Thiên Giám bói toán, phán rằng huyện Dân Trạch của một nữ tử kì lạ, nếu lập nàng làm hậu, tân đế có thể kéo dài tuổi thọ, quốc mệnh hưng sau, người dân của Dân Trạch huyện, mới biết được rằng gái lỡ thì Dương gia, là đem đi cho tân hoàng xung hỉ.【 hung ác nham hiểm hung ác chiếm hữu dục cường đến bạo lều nam chủ X tiểu ngốc tử lớn lên cùng thiên tiên dường như nữ chủ 】
Dương gia có cái không ai thèm lấy gái lỡ thì, Nàng sinh mà tâm trí non nớt, dẫn tới mười dặm bát hương trào phúng châm biếm, Thẳng đến có một ngày, trong kinh đến quý nhân, nói muốn tiếp nàng đi cho nhà người có tiền làm thiếp xung hỉ đi. Một năm nay, tiên đế duy nhất hoàng tử đăng cơ, lại bị chẩn ra quái bệnh. Khâm Thiên Giám bói toán, nói phía nam Mân Trạch huyện có nhất nữ nhi, nếu vì tân hậu, tất sứ tân đế kéo dài tuổi thọ, vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Sau này, Mân Trạch huyện các hương dân, mới vừa biết được kia Dương gia gái lỡ thì, là cấp tân hoàng xung hỉ đi. hung ác nham hiểm ngoan lệ chiếm hữu dục cường đến kiêu ngạo nam chủ X tiểu ngốc tử lớn cùng tiên nữ dường như nữ chủ Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Bị Từ Hôn Sau Ta Nhặt Cái Tiên Quân Cố Tranh Ta Dựa Vào Cá Ướp Muối Tại Ngược Văn Ra Kỳ Tích Cố Tranh Hoàng Hậu Làm Trời Làm Đất Cố Tranh Xuyên Thành Ốm Yếu Nữ Phụ Sau Ta Xuất Đạo Cố Tranh Hào Môn Nữ Phụ Cố Tranh Gian Ác Chi Đồ Cố Tranh
Dương yêu Nhi vẽ tên của vậy, là vẽ, không phải khi nắm giữ bí quyết “vẽ”, tay Dương yêu Nhi đè lên trên bản du ký Tiêu Dặc viết khi trước, bắt đầu học mặt chữ trên Dặc không thể không đè lại mu bàn tay của nàng “không vội.”hắn ý thức được nàng khiếm khuyết quá nhiều thứ, không đơn giản chỉ là việc không biết viết chữ. Trải qua tuổi thơ đặc thù lúc nhỏ, khiến nhận thức chính xác của nàng đối với phần lớn chuyện người cùng việc đều vô cùng thiếu hụt, muốn dạy nàng hiển nhiên là chuyện không thể hoàn thành trong một tay Tiêu Dặc to lớn, hắn ấn ở trên mu bàn tay của Dương yêu Nhi, thì gần như đem toàn bộ tay nàng đều bao vây trong cái tay khác của hắn để trên giấy Tuyên Thành, đầu ngón tay chỉ vào chữ “yêu”, hỏi “Hiểu nó có nghĩa gì sao?”Dương yêu Nhi lắc đầu.“Hài tử, ý nghĩa nhỏ. yêu Nhi, liền đọc, chính là……” hắn dừng một chút, nói “Có ý nghĩa thân mật.”“yêu Nhi” hai chữ càng đọc, lại càng có loại cảm giác mềm mại. Nguyên bản cái tên này hẳn là có vẻ quê màu, ngược lại làm thành hương vị khác. Kêu một cái, tâm tựa hồ cũng mềm Dương yêu Nhi hiển nhiên ngay cả “Thân mật” có ý nghĩa gì cũng không biết, nàng ngoan ngoãn cho Tiêu Dặc ấn, trên mặt còn có một tia mờ Dặc nhìn bộ dáng của nàng, lại nghĩ tới đại điển phong hậu cử hành không lâu sau đó, hắn đột nhiên nói “Tên như vậy, thích hợp gọi trong chốn khuê phòng. Nhưng lại không thể gọi ở nơi thanh nhã. Trẫm đặt cho ngươi một cái tên, tương lai cũng có thể lưu vào sử sách.”Suy nghĩ một chút, nếu như sách sử viết, Tấn triều Hoàng Hậu Dương yêu Nhi…… Hình ảnh kia tựa hồ có chút hỉ cảm.“Tên?” Dương yêu Nhi lặp lại một lần, ngơ ngác nhìn ngón tay Tiêu Dặc tay trái cầm bút, chấm mực viết xuống “Nguyệt Yểu. Nguyệt, nơi Hằng Nga cùng thỏ nguyệt sống. Yểu, văn tĩnh tốt đẹp, thướt tha yểu điệu.” hắn vẫn chưa suy nghĩ, chỉ là hai chữ này dường như là đã sớm cắm ở trong đầu hắn. nói đến đặt tên, liền lập tức nhảy yêu Nhi gật đầu, kỳ thật không hiểu hai chữ này có thâm ý gì, nhưng nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm hai chữ xinh đẹp kia, ngón tay ngo ngoe rục rịch. Cố tình Tiêu Dặc lại ấn nàng, ngón tay nàng vừa động, giống như cào vào trong lòng bàn tay của Tiêu bàn tay Tiêu Dặc tê dại một trận, hắn liếc mắt một cái, sau đó càng thêm dùng sức bắt được tay của Dương yêu Nhi “Đừng lộn xộn, trẫm cho động mới có thể động.”Dương yêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cuộn tròn ngón tay lại, nàng cuộn một cái, giống như phản lại bắt được ngón tay của Tiêu Dặc, có loại cảm giác thân mật nói không nên Dặc chỉ vào hai chữ kia, một lần lại một lần đọc cho Dương yêu Nhi nghe, để nàng nhớ rõ, lần sau nhìn thấy cũng sẽ nhận thức được. Rồi sau đó lại đem chữ “Dương” dạy cho nàng, để nàng học viết nhiều lần, lúc này mới buông tổng cộng năm là mở đầu khó Dặc đem giấy bút giao cho Dương yêu Nhi, đem mặt bàn gỗ tử đàn văn linh chi chia một góc cho nàng, cho nàng tự chơi ma dọn ghế tới, Dương yêu Nhi ngồi ghế, nửa người trên nằm sấp ở bức tranh trên bàn, cằm cũng gác trên giấy Tuyên Thành, liền như vậy cầm bút vụng về mà thong thả, bắt đầu hướng lên trên đầu vẽ chữ “yêu Nhi” đơn giản, nàng vẽ nhiều nhất. Tranh chữ “Dương” là một trận chiến lớn, xấu đến mức lộ ra vẻ quái dị đáng yêu. Hai chữ “Nguyệt Yểu”, thì hoàn toàn không nàng không có chút nào nhụt chí, càng sẽ không cảm thấy mất chí Dương yêu Nhi còn hứng trí bừng trước nay chưa từng làm qua việc như vậy, có mang theo hương mực, mang theo mùi hương giấy…… Hết thảy đều hương. Nàng hận không thể đem mặt chính mình đều dán lên trên giấy, thể hiệnsự gần gũi cùng yêu Dặc nhìn chằm chằm nàng một lúc, xác nhận nàng chơi đến hứng khởi, liền đi làm chuyện của đi Tây Noãn Các triệu kiến đại thần, mà lần này lại không chỉ một mình Khổng Phượng Thành, còn có hai vị đại học sĩ khác. Tiêu Dặc mặc dù là hoàng đế, nhưng muốn đồng thời nhìn thấy bọn họ cũng rất khó. hắn chưa tự mình chấp chính, hiện giờ chính vụ đều qua tay nội các, các vị đại nhân nội các đều thành người bận rộn, tự nhiên không thời gian ngày ngày tới thăm, gặp mặt thánh Dặc ở Tây Noãn Các một lúc, chính là hơn một canh đại thần bày tỏ lòng trung thành xong rồi, lại phê bình hiện tượng không tốt trong triều, trong cung, lúc này mới chưa đủ thèm mà rời chính là một lần giao phong ngầm, các đại thần đang thử vị đế vương thiếu niên này, mà Tiêu Dặc cũng không lên tiếng thu lấy tin tức từ trên người bọn các đại thần lui ra, trong Tây Noãn Các nhanh chóng khôi phục lại sự yên nay Thái Hậu ngược lại thông minh hơn, cũng không lại phái người đến Dưỡng Tâm Điện nghe ngóng. Tiêu Dặc muốn chính là cái kết quả này. Chờ Thái Hậu phản ứng lại, nàng đã từng bước mộtmất đi sự khống chế đối với Dưỡng Tâm Điện, hẳn đã là chuyện thật lâu về Vương Tiêu Chính Đình là một người thông minh, nhưng Việt Vương cũng phạm vào sai lầm của phần lớn kẻ khác, bọn họ đều khinh thường Dặc tâm tình không tồi, kết quả đứng dậy, mới phát hiện trên bàn tay chính mình ấn trên bàn, lại ấn ra một dấu mực rồi, khi hắn tới quên lau tay, Dương yêu Nhi lại lại cho hắn nét mực thế nhưng còn ở trên tay. Tiêu Dặc ngược cũng không tức giận, hắn chỉ là nghĩ, cũng không biết vừa rồi có lộ ra dấu mực bàn tay không, nếu lộ ra, chỉ sợ những cái đại thần đó đáy lòng càng khinh thường hắn, cho rằng hắn sống trong cung thật chật vật……Tiêu Dặc khóe miệng cong hạ, nhưng trong giây lát lại biến mất không thấy.“đi đi, đi trở về.”“Là.”Thời điểm Tiêu Dặc trở lại Hàm Xuân Thất, Dương yêu Nhi vẫn còn ghé vào bàn vẽ, vị trí thủy chung không có thay đổi qua. Cho dù Tiêu Dặc đi rồi, nàng cũng chỉ chiếm một góc nho nhỏ như vẫn đang cầm bút, tiếp tục vẽ tự. Giấy Tuyên Thành đã thay đổi vài Dặc đến gần nhìn lên, đầu bút kia mực cũng không có chảy xuống, nhưng nàng dường như chưa phát giác ra, còn nghiêm túc mà vẽ chữ. trên mặt nàng đầy mực, chóp mũi cũng nhễ nhại mồ hôi.…… Nàng rốt cuộc đã viết có bao lâu rồi?Tiêu Dặc quay đầu hỏi Lưu ma ma “Trẫm đi rồi, nàng viết bao lâu? Giữa đường có lười biếng không?”Lưu ma ma lắc đầu “cô nương là một hài tử thành thật, làm sao có thể lười biếng. Hoàng Thượng đirồi, nàng liền vẫn luôn viết viết vẽ vẽ chưa từng dừng qua.”Tiêu Dặc ngẩn ra, nghĩ nghĩ lại cảm thấy thật là cái tiểu ngốc đi rồi, không có ai mở miệng kêu nàng dừng lại, nàng liền cứ vẫn luôn Dặc vươn tay, bắt được bút trên tay Dương yêu yêu Nhi tựa hồ có chút buồn ngủ, nàng chậm chạp chớp mắt, lông mi run lên, sau đó mới thong thả ngẩng đầu nhìn Tiêu Dặc. Khi thấy Tiêu Dặc, nàng dường như có chút cao hứng, là cao hứng đi? Tiêu Dặc cũng không biết. Nhưng mắt nàng trông mong nhìn chằm chằm hắn, sau đó ——Nàng chỉ chỉ đầu bút, lại chỉ chỉ nghiên mực, một khuôn mặt cơ hồ đã muốn nhăn thành cái bánh bao ra là chờ hắn trở về mài mực cho đấy!Tiêu Dặc tức giận bắt lấy cằm của nàng ngắt một phen, Dương yêu Nhi còn ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, mỉm cười với hắn. Tay Tiêu Dặc ngắt nàng buông lỏng lực đạo, sửa thành mạnh mẽ vuốt nhìn cằm nàng bị vuốt ve ra dấu hồng nhạt, giống như bị đóng dấu, Tiêu Dặc liền có loại cảm giác sung sướng nói không nên lời.“Ngày mai luyện tiếp.” hắn nói “Hôm nay bánh bao gạch chua không?”hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thật giống như nàng chính là một cái banh bao gạch giả có lời muốn nói yêu Nhi có tên mới rồi!Phu thê Dương thị đặt tên không được tốt, tiểu hoàng đế đặt lại cho nàng rồi! Tên mới ngụ ý ký thác hết thảy tốt đẹp!
Phương Thảo bị truyền tới Vĩnh An Cung, trong lòng nàng lo sợ bất an, nhưng vì đã sống tại Hàm Xuân Thất một đoạn thời gian, ngược lại cũng không rụt rè luống cuống như khi mới vừa tiến cung lòng nàng thậm chí còn có một chút chờ mong……Thái Hậu nương nương chỉ truyền một mình nàng, mà không có truyền Nhụy Nhi, có phải hay không có chuyện gì quan trọng muốn giao cho nàng đi làm?Lần này sẽ lại có nén bạc sao?Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Thảo kích động càng Kiều nheo mắt nhìn nhìn nàng, nói “Quỳ xuống.”Phương Thảo ngẩn người, hỏi “Nương nương đâu? không phải nương nương truyền ta tới sao?”“Nương nương còn chưa thức dậy đâu.” Liên Kiều dứt lời, duỗi tay liền đem Phương Thảo ấn xuống. Điểm khổ này Phương Thảo dĩ nhiên phải chịu, nàng chỉ cho là quy củ trong cung vốn là như vậy, vì thế trong lòng lại bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ gối bên ngoài Vĩnh An quỳ này, không giống với lần thảo chậm rãi quỳ đến đầu gối đều tê dại, nàng nhịn không được ngẩng đầu hỏi Liên Kiều “Nương nương còn chưa thức dậy sao?”Liên Kiều lạnh giọng trách mắng “Thái Hậu nương nương như thế nào, là chuyện mà ngươi có thể hỏi thăm sao?”Phương thảo mấp máy môi, cảm thấy bị nghẹn khí, chỉ là cuối cùng cũng không dám phát tác, nàng yếu ớt nói “Nhưng ta đã quỳ thật lâu, chân đều đã tê rần.”Liên Kiều cười nhạo “Này tính cái gì? Mới vừa qua một nén nhang đâu. Quỳ cho tốt, quỳ đủ hai cái canh giờ lại nói.”Phương thảo vừa nghe hai cái canh giờ da đầu liền tê nhịn không được ngửa đầu nhìn Liên Kiều, hỏi “Ngươi có phải hay không cố ý làm khó ta?”“Ngươi là người nào, ta lại là người nào? Ta tới gây khó dễ cho ngươi làm cái gì?” Liên Kiều khinh thường cười, xoay người đi vào trong Vĩnh An Cung, khi đi còn không có quên phân phó cung nhân hai bên “Trông chừng nàng, không cho nàng đứng dậy.”Đây chẳng qua là dùng thủ đoạn phạt người thường dùng nhất trong cung, thật sự đơn giản nhất đấy. Nhưng Phương hảo không biết, liền cái thủ đoạn đơn giản như vậy, cũng đã muốn đem nàng chỉnh thời gian trôi đi, cảm giác đau đớn mãnh liệt bắt đầu lan tràn khắp đầu gối của giác đau đớn cuối cùng lại biến thành đau bén nhọn, như là cầm búa hung hăng tạc lên vậy ……Lúc này mặt trời đã lên tới, ánh nắng chiếu lên trên người nàng, chiếu đến làm người tâm phiền ý chậm rãi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu choáng váng hoa mắt, sức lực tứ chi đều giống như bị rút cạn. Nàng quay đầu nhìn về phía cung nhân hai bên, nói giọng khàn khàn “Tỷ tỷ, ta có thể đứng lên không? Ta quỳ không được.”Nhưng không một người để ý tới Thảo vừa đau vừa sợ, nàng dần nhận ra có chút không thích Thái Hậu thật sự truyền nàng đến có việc dặn dò, tuyệt sẽ không đối đãi với nàng như vậy. Hoặc là Thái Hậu chính là muốn chỉnh nàng…… Nhưng nàng đã làm sai cái gì? Hoặc là do Liên Kiều không quen nhìn nàng, tự tiện chủ trương khi dễ nàng!Phương Thảo cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, bởi vì trong đầu nàng đã hoàn toàn thành một đám hồ dán, ngay cả tầm mắt cũng bị mồ hôi cùng nước mắt làm đến mơ Kiều lúc này lại đi ra, nàng nhìn nhìn phương thảo, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, liền cười một cái, nói “Phương thảo cô nương rất khát, các ngươi không nhìn thấy sao? Còn không mau đi đem nước tới!”Phương Thảo trong lòng buông lỏng, thầm nghĩ đến đây xem như có thể kết thúc hết thảy, người Vĩnh An Cung rốt cuộc vẫn là không dám làm gì tiểu thái giám xoay người đi lấy nước, một lát sau, liền xách một cái thùng gỗ trở đứng lại bên người Phương Thảo, cao giọng nói “Thỉnh Phương Thảo cô nương dùng nước!”Dứt lời, cả thùng nước liền từ trên đỉnh đầu Phương Thảo giội xuống, Phương Thảo bị giội đến trở tay không kịp, nước từ trên mặt nàng chảy xuống, làm nàng cảm thấy hít thở không thông, lại cảm thấy lạnh óc Phương Thảo hỗn loạn người này chính là cố ý khi dễ nàng! Khi dễ nàng…… Bọn họ khi dễ nàng! hiện giờ nàng đãkhông còn là thôn cô trong quá khứ, nàng là Phương Thảo, đúng, bọn họ còn gọi nàng Phương Thảo cônương! Nàng là người hầu hạ Hoàng Thượng!Phương Thảo đột nhiên bò dậy, chân cẳng nàng nhũn ra, còn vô cùng đau đớn, vì thế nàng lay động hai cái, thoáng cái ngã nhào bên chân Liên Kiều. Liên Kiều bị nàng dọa, mắng “Làm cái gì? Ai cho ngươi đứng lên?”Phương Thảo ôm lấy chân nàng, gắt gao không cho nàng thoát khỏi “Liên Kiều tỷ tỷ vì sao lại làm khó ta? Ta làm sai cái gì? Ta muốn gặp Thái Hậu nương nương! Ta muốn gặp Thái Hậu nương nương!”Liên Kiều đá một cước vào lưng nàng, hừ lạnh nói “Gặp Thái Hậu? Thái Hậu nương nương lại khôngnghĩ gặp ngươi. Ngươi trái lại thật có bản lĩnh, từ Vĩnh An Cung ra ngoài không bao lâu, liền ở Dưỡng Tâm Điện gây chuyện. hiện giờ hậu cung tiền triều thương nghị đều là cái chuyện này của ngươi! Ngươi biết chuyện ngươi làm ngu xuẩn bao nhiêu sao? Các đại thần đều muốn bắt ngươi vấn tội đấy!”Phương thảo một hồi lâu sau mới minh bạch nàng là đang nói cái cung tiền triều đều thương nghị về nàng? Muốn bắt nàng vấn tội? Vì cái gì?Phương thảo đương nhiên biết những người làm quan đó có bao nhiêu đáng trước khi còn ở Dân Trạch huyện, huyện lệnh đại nhân chỉ cần động ngón tay, đều có thể đem cả nhà nàng ấn chết. Huống chi là quan viên cả triều……Phương Thảo tâm kinh hoảng, triệu chứng choáng váng trong đầu lại nặng hơn, nàng gần như khôngthể thở được, nàng run giọng nói “Ta không có, ta không có làm sai chuyện…… Ta rất cẩn thận……”Liên Kiều hừ lạnh “Ai quản ngươi làm cái gì, sai chính là sai……”Biểu tình trên mặt Phương Thảo đột nhiên khựng lại, ngay cả thanh âm cũng tạm nhớ tới một chuyện không có khả năng!Ngày ấy…… Ngày ấy nàng muốn đổi hoa cùng Dương yêu Nhi, còn véo bị thương nàng. Sau đó Hoàng Thượng hỏi vài câu liền không có phản ứng, nàng cho rằng không có việc gì, nàng cho rằng không có việc gì a…… Tại sao lại như vậy?Thái Hậu nương nương không phải chán ghét cái ngốc tử kia sao? Như thế nào còn phải vì nàng ra mặt? Những quan viên đại thần đó lại là vì cái gì?Lấy nhãn giới cùng đầu óc của Phương Thảo, đương nhiên nghĩ mãi không ra khúc chiết trong Kiều quở trách nàng xong, lúc này mới cao giọng nói “Phương Thảo cô nương không tuân thủ cung quy, mạo phạm Thái Hậu, đại náo Vĩnh An Cung. Thái Hậu nương nương nhân từ, phạt này cấm thực ba ngày, đưa tới Dịch Đình.” Như là nói cho người khác Thảo không biết lợi hại, nhất thời còn có chút mờ mịt, lại có chút sợ Liên Kiều lại rất rõ ràng tương lai của tiên là phạt quỳ, giội nước, lại cấm thực ba ngày, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, lại đưa đi Dịch Đình, tra tấn chết cũng chỉ qua mấy ngày thời cũng là lo lắng nông nữ này da dày thịt béo, nhất thời tra tấn không chết, cho nên mới lo lắng Kiều giọng vừa hạ xuống, liền có người tiến lên, chế trụ Phương Thảo, đem nàng kéo y nàng nhỏ nước xuống, để lại một đường đầy dấu Kiều chán ghét nhíu mày “thật là một kẻ ngu dốt, chỉ mong cái dư lại kia thông minh chút, chớ có lại cấp chủ tử chúng ta thêm tai họa!”Bị nhắc tới Nhụy Nhi, lúc này vừa bước ra ở Hàm Xuân Thất gặp được Dương yêu Nhi trên mặt mang theo sợ hãi cười, nàng đi đến trước mặt Dương yêu Nhi, thấp giọng hỏi “Dương cô nương hôm nay như thế nào lại tới sớm như vậy a?”Dương yêu Nhi không thèm để ý nàng, chỉ nhìn chằm chằm đường đi dưới Nhi muốn nắm lấy cánh tay của nàng, lại không dám nắm, sợ phạm phải sai lầm vào ngày ấy giống như Phương chỉ có thể vội vàng đuổi theo, ở phía sau Dương yêu Nhi nói “Ngươi biết Phương Thảo đi nơi nào sao? Nàng hôm nay bị Thái Hậu truyền đi nơi nào rồi, sau này cũng sẽ không quay trở lại.”Dương yêu Nhi vẫn không để ý tới Nhi lại muốn đi về phía trước, nhưng bị cản ma ma không nóng không lạnh nói “Nhụy Nhi cô nương, bên trong không phải nơi ngươi nên dặt chân tới.”Nhụy Nhi gương mặt ửng đỏ, vội nói “Ma ma, là ta không hiểu quy củ.” Dứt lời, nàng vội lui về phía sau hai bước, cũng không lại truy vấn Dương yêu Nhi, nàng chỉ là ở phía sau Dương yêu Nhi nói “Cảm ơn, ta đi trở về.”Dương yêu Nhi vẫn không nói mặt tiểu thái giám đã vén mành lên, Dương yêu Nhi ngoan ngoãn đi Nhi nhìn bóng dáng của nàng, đáy lòng nổi lên tư vị ê ẩm, chẳng qua chờ khi xoay người lại, đáy lòng nàng lại bị sợ hãi lấp đầy nhiều cung, đối với những người như các nàng mà nói, vốn chính là sự tồn tại tôn quý nhất. Nàng hâm mộ địa phương này, nhưng cũng lại sợ cái địa phương này. Ma ma ở Vĩnh An Cung tính tình cổ quái, cùng các nàng nói về quy củ trong cung, chỉ cười lạnh hai tiếng, nói “không nên hỏi thì đừng hỏi, trong cung này đột nhiên thiếu một người, cũng là chuyện thường.”Phương Thảo…… Có phải hay không đã thành cái người thiếu kia?Nhụy Nhi nắm y phục trước ngực, nhanh chóng chạy trở về phòng ở của yêu Nhi vào Dặc ngồi trước bàn gỗ tử đàn văn linh chi, trong tầm tay của hắn bày giấy bút còn có một thanh yêu Nhi chưa từng thấy qua mấy thứ này, nàng tò mò vươn tay, thật cẩn thận sờ sờ, sờ sờ giấy, sờ sờ bút, sờ lại sờ thanh mực, còn vươn đầu ngón tay vói vào bên trong nghiên mực, dùng nước trong rửa rửa ngón Dặc liền chỉ vào mấy thứ này, từng bước từng bước giảng cho nàng nghe.“Đây là bút, dùng để viết chữ.” hắn nói, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành cho Dương yêu Nhi giấy Tuyên Thành kia dùng chữ Khải chép một nửa quyển du ký, hàng chữ chi chít cùng một chỗ, Dương yêu Nhi xem đến quáng mắt chóng mặt, nhưng lại cảm thấy giống như những con sâu nhỏ. Cực kỳ thú vươn ngón tay ẩm ướt, chọc mặt trên mặt chữ, còn dùng lực mà sờ Dặc cũng không so đo chuyện ngón tay nàng ẩm ướt, thản nhiên nói “Đây là trẫm dùng bút viết.”Dương yêu Nhi nửa hiểu nửa không gật đầu, nói “Đẹp.”Nàng ngay cả phía trên viết cái gì cũng đều không hiểu, nhưng liền cảm thấy hàng chữ đứng cùng mộtchỗ, đẹp, giống như hoa văn Dặc liền cầm qua một chiếc khăn gấm, cho Dương yêu Nhi lau lại chỉ vào đồ vật tiếp theo “Đây là giấy, dùng để viết chữ lên đó.”“Trắng.” Dương yêu Nhi nói.“Ân.” Tiêu Dặc lại chỉ chỉ thanh mực “Đây là mực, phải bỏ vào chỗ này mài,xoay vòng như vậy……” hắnnói xong cầm thanh mực lên, để vào trong nghiên mực.“Đen.” Dương yêu Nhi Dặc dừng một chút, nghẹn một lúc lâu, mới nghẹn ra được một câu “thật thông minh.”Dương yêu Nhi biết đây chính là ý tứ khen nàng, vì thế nàng gật gật đầu “Ân!”“Lấy bút, chấm mực, mới có thể viết ra chữ màu đen.”Lần này Dương yêu Nhi không lên Dặc cũng không so đo, nàng vốn dĩ rất ít khi mở miệng, hơn phân nửa thời gian đều ngơ ngác, giống như cái đầu không khỏi nhớ tới tin tức thuộc hạ báo tới, nguyên lai khi nàng từ nhỏ liền bị nhốt ở trong viện, chỉ ngồi tại một chỗ, không nhúc nhích. Ban ngày không ai cùng nàng nói chuyện vui đùa, chỉ có vào đêm, Dương thị kia về tới nhà, cầm chén đưa thức ăn cho nàng, nàng mới có thể nói được vài câu như vậy. Nếu không có như thế, chỉ sợ bị kiềm nén đến hôm nay, nàng đã thành một người câm, một chữ cũng phun không ra được.“Ngươi xem, tên của ngươi viết như vậy.” Tiêu Dặc đề bút viết xuống hai chữ “yêu Nhi”, hình chữ ngay yêu Nhi lúc này mới động đậy, nàng dùng ngón tay chấm nước mực, bắt chước ở trên giấy Tuyên Thành vẽ. Nhưng ngón tay lại từ chối nghe lời, xiêu xiêu vẹo vẹo, vẽ không được Dặc thấy thế, liền đem bút nhét vào trong tay Dương yêu Nhi ngay cả cầm bút cũng không biết, nàng giống như đang nắm một cây gậy, liền cứ như vậy tùy tiện cầm lấy Dặc nắm lấy ngón tay tinh tế mềm mại của nàng, một ngón lại một ngón mà sửa đúng.“Cầm như vậy.”Qua một hồi bận rộn như thế, Dương yêu Nhi có thể cầm bút hay không Tiêu Dặc không trên tay Tiêu Dặc tất cả đều là dấu Đình lạnh lẽo, Hàm Xuân Thất lại ấm áp như ngày giả có lời muốn nói yêu Nhi cùng tiểu hoàng đế chính là cùng chữa khỏi cho nhau đó ~- Ngày mai nha nhóm tiểu bảo bối của ta =3=
Mạnh Hoằng không có ý hiếu thắng, hắn lưu lại lễ vật, liền cáo đi ra Tĩnh Ninh hẻm, Mạnh Huyên chờ bên ngoài mới đi lên đón, hỏi “Hôm nay nàng không đáp ứng lời mời?”Mạnh Hoằng gật Huyên nhăn mày lại “Cứ dây dưa như vậy, khi nào thì mới kết thúc? không bằng mặc kệ nàng……”Mạnh Hoằng quay đầu, nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nói “Chính là bởi vì ngươi như thế, Mạnh gia kết kẻ thù mới càng ngày càng nhiều.”Hai người không hề nói chuyện với bao lâu sau, xe ngựa từ Dương trạch chạy nhanh ra, dần dần rời khỏi ngõ Hoằng xoay người lên ngựa, đi theo, Mạnh Huyên không rõ nguyên do, nhưng nàng từ trước đến nay đều ỷ lại huynh trưởng, nghĩ nghĩ liền cũng đi Thiên Cát bỏ ra số tiền lớn mua thuyền hoa, dừng ở bờ biển, người lui tới bờ biển đều dùng ánh mắt kinh ngạc cảm thán nhìn thuyền hoa. Mà càng làm bọn hắn kinh ngạc cảm thán chính là, xe ngựa huyền kim quải ngọc kia lại dừng lại ở bờ biển, bên trên có mấy cô nương đang xuống ……“Đó là nhà ai vậy?”“Hình như là đôi chất nữ của Lý Thiên Cát.”“Hôm nay có lẽ sẽ trò hay để xem, chân trước cô nương công tử Đông Lăng Lý gia, vừa mới thuê thuyền hoa, nếu như chạm mặt trên hồ, cũng không biết có thể hay không phun nước miếng……”“Ha ha ngươi lão già này, người ta người phú quý, dù cãi nhau, sao lại giống như ngươi phun nước miếng giật tóc bạt tai?”Lý Nguyên cũng đã sớm nhận ra động tĩnh bên bờ, nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua, liền không nhìn nữa, mục đích của nàng hôm nay, lại cũng không phải là vì cùng người khác tranh muội bên người nàng, ngược lại phát ra tiếng cười nhạo, nói “Nếu biết chúng ta ở đây, các nàng nên thức thời chút, sớm rút đi, bằng không ném mặt mũi chính là các nàng……”Trong đầu Lý Nguyên đang mưu tính một chuyện khác, lúc này nghe nàng ồn ào, cảm thấy phiền lòng, liền lên tiếng nói “Lòng dạ hẹp hòi làm sao có thể lâu dài? Chúng ta xuất thân từ đại gia tộc, cần gì phải cùng một cái hàng nhái như hắn mà so đo?”Lý Nguyên ở trong đám tỷ muội uy vọng cực cao, nghe nàng mở miệng, những người khác đều lúng ta lúng túng ngậm miệng, ánh mắt chỉ là nhìn về phía Lý Nguyên, lại không bên ngoài đều biết Lý Nguyên phải gả đến Liễu gia, các nàng lại như thế nào không biết?Nguyên nhân chính là vì biết, cho nên trong lòng lại càng khinh Lý gia toàn lực đào tạo lại như thế nào? Cuối cùng là tiện nghi cho loại mặt hàng kém Liễu gia!Lý Nguyên vẫn chưa phát hiện, nàng một lòng nhìn mặt hồ, như là đang chờ đợi cái gì sự của nàng, đã không thể trông cậy vào tổ hoàng đế ngày đó thuận miệng nói hai ba câu, tổ phụ liền quyết đoán, cảm thấy lấy hy sinh nàng, đổi lấy thanh danh của Lý gia càng cao hơn, trái lại cũng có giá cuộc bất luận như thế nào, chỉ cần Lý gia cùng Liễu gia kết không thành thân, sau lưng luôn sẽ có người nói Lý gia hắn vong ân phụ nghĩa, ngại bần yêu phú……Nhưng nếu như thật sự kết thân, vậy khắp thiên hạ đều sẽ biết được, Lý gia là người có tình nghĩa cỡ nào! Gia tộc Lý thị như một cây đại thụ đáng giá dựa vào ra sao!Lý Nguyên cắn cắn lúc a……Bản thân Tiêu Quang Hòa lại đưa tới để nàng nhìn một cái, khi niên thiếu hắn đối với nàng có vài phần tình cảm kia, đến tột cùng có bao nhiêu nặng……Lý Nguyên bên này chú ý tới đám người Lý Hương Điệp, Lý Hương Điệp bên này cũng chú ý tới bọn Hương Điệp nhăn mày lại, oán trách một câu “thật là khiến người phiền chán!”Lưu ma ma giống như nghe không thấy tiếng các nàng,nhưng cũng càng thêm chú ý tới thuyền hoa của Đông Lăng Lý gia, nàng chỉ thấp giọng nói chuyện cùng Dương yêu Nhi, kể chuyện khi tiên đế còn sống, từng mang theo cung phi đi thuyền rồng, từ kênh đào mà xuống…… Nàng lúc ấy theo hầu hạ trên thuyền, lại thấy phong cảnh gì, Lưu ma ma đều lại,thuyền hoa này, cùng bên nữ tử Đông Lăng Lý gia kia, đều không đáng giá nhắc bản luôn đứng ở trên cao, làm sao còn có thể nhìn trúng những người cùng thủ đoạn bất nhập lưu tình Dương yêu Nhi lại không hiểu cái này, nàng tự nhiên cũng chỉ ngoan ngoãn nghe Lưu ma ma kể những cái chuyện xưa đó, cũng không để ý tới động tĩnh bên muội song sinh Lý gia cũng dần dần bị ảnh hưởng, ngược lại cũng bình tĩnh xuống, chỉ an tâm bồi Dương yêu Nhi, thầm nghĩ, Lý Tứ kia tất nhiên không biết các nàng gặp được vận may, tương lai ai so với người khác cường hơn ngược lại còn chưa nói được đâu……Lúc này có phụ nhân tới gõ cửa, nói “Ánh mặt trời vừa vặn, cô nương có thể đến bên cạnh lan can cho cá ăn……”Lưu ma ma dừng lại, đem lời của phụ nhân kia thấp giọng thuật lại cho Dương yêu Nhi nghe.“đi.” Dương yêu Nhi gần như là gấp không chờ nổi đứng ma ma thấy trên mặt nàng ngày càng tươi tắn, trong lòng cũng thật sự vui sướng, quay đầu nói với phụ nhân kia “Chuẩn bị thức ăn cho cá.”Phụ nhân gật đầu, xoay người rời ma ma đỡ Dương yêu Nhi đứng dậy, cùng Xuân Sa một trái một phải đi ở bên người nàng, cùng nàng đi đến bên cạnh lan can……Mà lúc này, trên thuyền hoa bên Lý Nguyên, mấy tỷ muội Đông Lăng Lý gia đang nói về đạo quán Văn Xương.“Những người đó sau khi đi Văn Xương đạo quán trở về, liền luôn miệng nói gặp một người giống như tiên tử trong núi, bọn họ còn lấy cùng so sánh với tứ tỷ……”“Ngươi ở chỗ nào nghe tới?”“Lão tam Lữ gia nói, nhất định sẽ không có giả, nàng nói ngày ấy nàng cũng ở đó. nói nàng kia, tuy rằng mang mũ sa, nhưng xác thật khí chất xuất chúng, đứng ở nơi đó, thế nhưng lại khiến người sinh ra cảm giác không dám khinh nhờn, giống như thấy tiên tử trên trời. Phía sau còn có chuyện kỳ dị hơn! Lão thụ mấy trăm năm trong quan kia, treo dải lụa phù văn, cầu phúc, nàng vừa đi qua, lá cây sàn sạt rung động, dải lụa phù văn vòng quanh nàng mà chuyện động…… Tình cảnh thật là nguy nga mỹ lệ! Lập tức liền có người khen nàng, một bộ lưu tiên váy, thật sự là lưu tiên……”nói, các nàng lặng lẽ liếc mắt về phía Lý Nguyên một Nguyên trên mặt lãnh đạm, ngón tay lại âm thầm nắm chặt danh của nàng ở kinh thành, là cố gắng nhiều năm mới có được như hôm nơi nào lại tùy tiện vọt ra một người, liền muốn dẫm lên nàng mà đi?Ai mà chẳng biết rằng nàng ngày thường trang điểm mười phần tiên khí là tốt nhất, chỉ cần đứng ở nơi đó, đều cũng phải khen ngợi là thần nữ hạ phàm …… Nàng cùng nữ tử tầm thường bất đồng, lại đọc đủ thứ thi thư, ý vị trên người lại càng phức tạp động lòng các nàng nghị luận đến khoa trương như vậy, trong lòng Lý Nguyên cực kỳ không lúc này, một con thuyền nhỏ đong đưa tới công tử ăn chơi trác táng trên thuyền, một tay cầm cần câu cá, một tay cầm quạt, quả nhiên phong tư nhẹ nếu là thường ở đi lại kinh thành, tất nhiên có thể nhận ra, bọn họ là đám người xưa nay luôn hỗn loạn trong kinh này, mà bắt mắt nhất trong đó, đó là một bộ cẩm y của Tiêu Quang mắt của lý nguyên đặt trên khuôn mặt của hắn, trái lại cũng không rảnh lại đi để ý tới nữ tử thần bí trong Văn Xương đạo quán chậm rãi đứng dậy, vươn tay về phía nha hoàn “Lấy thức ăn cho cá tới.”Thức ăn cho cá từ sớm đã được chuẩn bị tốt, nha hoàn kia lập tức duỗi tay, đưa một cái chén ngọc nhỏ cho Lý Nguyên, bên trong chính là thức ăn cho cá đã được chế biến tốtLý Nguyên quay đầu, ánh mắt dừng ở trên sa đang đặt trên bàn là nàng do dự một lát, cuối cùng lựa chọn không đội mũ sa,cứ như vậy đi ra ngoài……Nàng đến bên lan can, giơ tay khẽ vén sợi tóc bên tai, gió trên hồ nhẹ phơ phất, lay động sợi tóc của nàng, còn có dây cột tóc trong búi tóc rũ xuống, ngay cả làn váy của nàng cũng lay động nắng rơi xuống trên làn váy nàng, làn váy nàng liền giống như mặt hồ, sóng nước lóng lánh, làm người nhìn không chớp dựa vào lan can, dáng người thướt tha, nhất cử nhất động đều phong tư động lòng rũ mắt nhìn hồ nước, sau đó duỗi tay cầm một nắm thức ăn, ném xuống dưới……Thuyền nhỏ dần dần đến gần, lại bị kẹp ở giữa hai tòa thuyền người huých cánh tay Tiêu Quang Hòa, giọng kinh ngạc nói “Kia không phải là tứ cô nương của Lý gia sao?” Người nọ nói chuyện, khi nhắc tới Lý Tứ, thanh âm hàm hồ một chút, là sợ chọc giận Tiêu Quang Quang Hòa nghe vậy, đang muốn ngẩng đầu nhìn, lại nghe được bên tai có người cả kinh kêu lên “Mau xem! Mấy con cẩm lý* trong nước đó…… Lại một con tiếp một con bơi về phía bên kia……”* Cẩm lý cá chép gấm“Có gì hiếm lạ? Chắc là có người đang cho ăn thôi.”“Ngươi cẩn thận nhìn một cái!”Tiêu Quang Hòa nghe vậy, liền kiềm chế lại xúc động trong lòng, nhìn về phía bên lúc này, Lý Nguyên đã thả thức ăn xuống nước, lại vẫn không thấy cá nàng hơi hơi nhăn lại, trong lòng ẩn chứa nóng nảyCái này là xảy ra chuyện gì?Chẳng lẽ là thức ăn có vấn đề?Nàng lại ném một chút đi xuống, lại thấy cá trước mặt đều vẫy đuôi, bơi tới một nơi con cá cũng không sao để làm bộ là cho cá ăn, mới đi đến cạnh lan can đây? Lý Nguyên khẽ cắn môi dưới, nhìn theo hướng cá bơi tới ——trên thuyền hoa của Lý Thiên Cát, bên lan can, thiếu nữ người mặc áo ngắn nguyệt sắc, váy da dê màu vàng dệt tám phúc nguyệt hoa, đầu đội mũ sa, mũ sa thật dài rũ đến tay nàng dựa vào lan can, tư thế so với Lý Nguyên còn muốn thoải mái áo rơi xuống, liền lộ ra một đoạn cánh tay ngọc của nàng, trên mang phí thúy, quý khí lại không mất phong thái thần những con cá đó, đang đảo quanh ở trước mặt nó tranh nhau cướp thức ăn nàng thả xuống, cá chép màu đỏ, cá chép kim sắc, lại cùng thi nhau nhảy ra khỏi mặt nước,dưới ánh mặt trời, váy nguyệt hoa của nàng như mặt nước xao động, mũ sa phất phới, ngay cả cánh tay của nàng dường như cũng phát ra ánh sáng……Những con cá đó trên người cũng sáng rực rỡ, hoặc vàng hoặc đỏ……Hình ảnh như thần nửa trái tim của Lý Nguyên cũng đông ngón tay nàng tê dại, nội tâm chấn động, cực độ phẫn nộ cùng ghen ghét, đem nàng bao vây trong cần nhìn hai bên, nàng cũng biết có vô số người qua đường nghỉ chân lại để xem thần tích gian nan chuyển động cổ, liền thấy trên thuyền nhỏ kia, nhóm thiếu gia ăn chơi trác táng, cũng đồng nhìn sang phía thiếu nữ đội mũ sa kia, trong miệng kinh ngạc cảm thán cười hì hì, bọn họ hoàn toàn quên mất nàng, liền nửa điểm ánh mắt cũng chưa từng chia cho Nguyên mơ hồ nghe thấy bọn họ nói “Nhị ca, kia không phải là vị quý nhân của ngươi sao?”Lý Nguyên biết, Tiêu Quang Hòa hàng thứ hai.“Nhị ca” là xưng hô gọi cái gì gọi là quý nhân của Tiêu Quang Hòa?Lý Nguyên lại nhìn Tiêu Quang Quang Hòa đã rút tầm mắt từ trên người thiếu nữ mũ sa về, ngược lại nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt chạm vào lòng Lý Nguyên mới cảm thấy an ổn một là trong lồng ngực nàng lại bốc cháy lên, làm như thế nào cũng không tắt hôm nay không mang mũ sa, đối phương mang mũ lưu tiên váy, đối phương nguyệt hoa cho cá ăn, không một con cá nào đến, đối phương tùy tay ném mạnh, lại dẫn tới cẩm lý nhảy khỏi mặt nước tranh thức ăn……Chẳng phải là nói nàng nơi nào cũng không bằng đối phương?Lý Nguyên chợt co lại ngón tay, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, lại có chút đứng không nổi……Nàng chưa bao giờ chịu qua nhục nhã lớn như vậy!Lý Nguyên vội ổn định tâm trạng, miễn cưỡng nhìn lại Tiêu Quang mắt nàng khẽ chuyển, như có một chút nước Tiêu Quang Hòa ánh mắt thâm trầm, hắn đang nhìn nàng……Mà bên ma ma kinh hô “cô nương quả nhiên là người có phúc!”Dương yêu Nhi nghiêm túc nhìn chằm chằm cá nhảy ra khỏi mặt hồ kia, nàng đem cánh tay duỗi dài ra, cánh tay của nàng dưới ánh nắng, càng trắng đến sáng lên,thật sự lóa mắt câu lại không hay hề này cá so với lần trước đẹp, đẹp hơn rất nếu duỗi tay, có thể vớt được một con sao?Dương yêu Nhi âm thầm nuốt nước miếng giả nói ra suy nghĩ của mìnhLý Nguyên Tức giận!yêu Nhi Ta nên làm thế nào mới tốt đây? Hấp hay là kho tàu?
cẩm lý tiểu hoàng hậu